Sau khi thân phận thiếu gia giả bị bại lộ, tôi rất biết điều mà thu dọn đồ đạc cút xéo.

Chương 4

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, cha mẹ vốn yêu thương tôi nhất đã chờ sẵn ở cửa.

Họ xót xa ôm lấy tôi: "Tiểu Mộc, con là do cha mẹ nhìn con lớn lên, sao cha mẹ có thể không cần con được?"

"Tưởng gia dù có nghèo đi chăng nữa, cũng không đến mức không nuôi nổi con."

Họ đối xử với tôi rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều, yêu thương tôi hết mực.

Lúc này, tôi cũng không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Những tình cảm này lẽ ra phải thuộc về Tạ Dư Bạch.

Tôi cứ ngỡ khi Tạ Dư Bạch trở về, họ sẽ thu hồi tất cả lại.

"Cha, mẹ, xin lỗi hai người, là con không hiểu chuyện."

Hai người an ủi tôi: "Đứa nhỏ ngốc này, sao cha mẹ lại trách con chứ, về là tốt rồi, sau này đừng đi nữa."

"Cứ như trước đây thôi, gia đình này sẽ không có gì thay đổi cả."

Tôi liếc nhìn Tạ Dư Bạch.

Cậu ấy đứng một bên, gương mặt lộ vẻ yếu ớt.

Cậu ấy mới là con ruột của họ, là tiểu thiếu gia đích thực của nhà họ Tưởng.

Thấy vậy, mẹ tôi liền gọi Tạ Dư Bạch lại gần.

"Dư Bạch cũng qua đây đi. Chuyện bế nhầm con năm xưa là lỗi của người lớn, không liên quan gì đến hai đứa cả. Sau này hai đứa hãy chung sống hòa thuận nhé, được không?"

"Cha mẹ sẽ đối xử công bằng với hai đứa, những gì nợ Dư Bạch trước đây, cha mẹ cũng sẽ bù đắp lại."

Nói xong, họ lấy ra một xấp tài liệu và một chiếc thẻ, đưa cho Tạ Dư Bạch.

"Đây là cổ phần công ty nhà họ Tưởng, con cũng có phần y hệt như Tiểu Mộc. Trong thẻ này mỗi tháng cha mẹ sẽ gửi vào năm trăm ngàn, nếu không đủ thì cứ bảo với cha mẹ."

Tạ Dư Bạch nhận lấy, ngoan ngoãn đáp: "Con cảm ơn cha mẹ."

Bình luận: 【Oa, cha mẹ này tốt quá, chỉ là họ không biết rằng Tạ Dư Bạch vốn dĩ chẳng cần mấy thứ đó, cậu ta định đem tiêu hết cho Thụ bảo mà thôi.】

【Tạ Dư Bạch đối với Thụ bảo: Nếu cậu ta có một trăm đồng, cậu ta sẽ đưa cho Thụ bảo chín mươi chín đồng, một đồng còn lại để mua nửa cái màn thầu với nửa chai nước. Thụ bảo phải được ăn ngon, còn cậu ta chỉ cần sống là được.】

【Huhu Thụ bảo hãy tốt với Tiểu Tạ một chút đi, cậu ấy thực sự rất yêu em.】

【Anh cả và đối thủ đều có tiền, có thể mua đủ loại quà cho Thụ bảo, tội nghiệp Tiểu Tạ chỉ có thể dùng chân tình để liều mạng thôi, hi hi nhưng giờ cậu ấy cũng có tiền rồi.】

Tạ Dư Bạch vậy mà lại thích tôi đến mức này sao? Chuyện bắt đầu từ khi nào thế?

Nghe nói cha mẹ ruột của tôi điều kiện gia đình không tốt lắm.

Có một ông bố nát rượu, một bà mẹ mê bài bạc, hai người họ cứ cách dăm ba bữa lại tìm Tạ Dư Bạch đòi tiền, cậu ấy thường xuyên bị đánh đập một trận tơi bời.

Lớn lên trong môi trường như vậy, hèn gì cơ thể Tạ Dư Bạch lại suy nhược đến thế.

Nhưng những thứ đó vốn dĩ là tôi phải nếm trải, vậy mà cậu ấy lại gánh chịu thay tôi một cách vô cớ.

Hai chúng tôi bị bế nhầm, nhưng tôi sinh trước cậu ấy, nên cậu ấy vẫn gọi tôi một tiếng anh.

Trong lòng tôi thầm quyết định: 【Sau này nhất định phải tốt với Tạ Dư Bạch một chút. Cậu ấy gầy quá, sau này đi ăn món gì ngon nhất định phải gọi cậu ấy theo cùng mới được.】

Lúc này, Tạ Dư Bạch và Tưởng Trì đồng thời nhìn sang.

Cảm nhận được ánh mắt rực cháy đó, tôi nhíu mày: "Sao thế?"

Tạ Dư Bạch lắc đầu, rất vui vẻ nói: "Không có gì đâu anh, anh yên tâm, em sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì của nhà họ Tưởng với anh đâu, em sẽ rất nghe lời mà."

Sắc mặt Tưởng Trì không được tốt lắm: "Anh lên lầu trước đây."

Chuyện gì vậy nhỉ, sao cảm thấy mấy người này hôm nay ai cũng kỳ kỳ thế?

 

back top