Sau khi thân phận thiếu gia giả bị bại lộ, tôi rất biết điều mà thu dọn đồ đạc cút xéo.

Chương 5

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, khi tôi đang chuẩn bị thay quần áo đi tắm thì có tiếng gõ cửa, Tạ Dư Bạch bước vào.

Cậu ấy lộ vẻ lúng túng: "Anh ơi, nhà mình chưa chuẩn bị phòng và quần áo cho em, em có thể mượn đồ của anh trước không?"

"Trong nhà chỉ có hai chúng ta là cùng size thôi."

Chuyện này cũng do tôi, lúc trước cứ đòi thu dọn đồ đạc cút xéo, khiến sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên tôi mà quên mất việc chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho Tạ Dư Bạch.

Tuy Tạ Dư Bạch cao hơn tôi, nhưng lại gầy trơ xương, nhìn qua chẳng có chút thịt nào.

【Tạ Dư Bạch tội nghiệp thật, gầy quá đi mất, sau này phải giám sát cậu ấy ăn uống nhiều hơn...】

Tôi vui vẻ đồng ý: "Được chứ."

Sau đó mở phòng thay đồ, bảo cậu ấy tùy ý lựa chọn. Quần áo của tôi rất nhiều, phong cách nào cũng có.

Ánh mắt Tạ Dư Bạch lóe lên tia cười: "Cảm ơn anh."

Cậu ấy chọn một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần đùi từ trong tủ.

"Anh ơi, anh thật tốt, em có thể tham lam xin anh cho em tá túc một đêm không? Nếu không được cũng không sao đâu, em xuống ghế sofa dưới lầu ngủ tạm một đêm là được."

"Chỉ là tối nay hình như trời sẽ trở lạnh, anh nhớ đắp chăn kỹ vào, đừng để bị cảm nhé."

Dù biết cậu ấy có thể đang giả vờ, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, thôi vậy.

Tôi thở dài trong lòng: 【Tạ Dư Bạch đã đáng thương thế này rồi, mình nhường cậu ấy một chút vậy.】

【Vốn dĩ những thứ này đều thuộc về cậu ấy mà, sẵn tiện lấy lòng cậu ấy luôn.】

"Được thôi, đều là đàn ông con trai cả, anh chắc chắn không để tâm đâu."

Phải biết rằng, giường của tôi cực kỳ thoải mái, từ nệm đến chăn đều là đồ tôi đặt riêng từ nước ngoài với giá cao ngất ngưởng.

Tạ Dư Bạch trước đây nghèo như vậy, chắc chắn chưa từng được ngủ trong căn phòng tốt thế này.

Khóe miệng Tạ Dư Bạch nhếch lên thành một độ cong hoàn hảo.

Dường như cậu ấy đã tiên liệu trước rằng tôi sẽ đồng ý.

"Anh ơi, nết ngủ của em rất tốt, sẽ không làm phiền anh đâu."

Tôi phẩy tay: "Không sao hết."

Nếu có làm phiền, tôi sẽ tự tay đá cậu ấy xuống giường.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Tạ Dư Bạch, ra ngoài một chút."

Tưởng Trì đứng ở cửa đã nghe thấy hết mọi chuyện, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tạ Dư Bạch đặt quần áo trong tay xuống, đi về phía anh ấy.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, một cuộc chiến vô hình bùng nổ.

Tôi trốn trong góc lén lút quan sát.

【Xong đời, anh cả không lẽ là đang ghen đấy chứ?】

【Mình vừa mới tỏ tình với anh ấy xong, giờ lại dây dưa không rõ với Tạ Dư Bạch.】

【Nhưng mà mình cũng lợi hại thật, vậy mà có thể làm anh ấy ghen, hê hê, chỉ là hai người đàn ông thôi mà, chinh phục cái một!】

【Hai người họ xì xào cái gì thế? Cho mình nghe với thì c.h.ế.t ai à?】

Tưởng Trì thần sắc lạnh lùng nhìn Tạ Dư Bạch, nhỏ giọng đe dọa người em ruột vừa mới tìm về:

"Tạ Dư Bạch, tôi biết cậu có thể nghe thấy tiếng lòng của em ấy. Tốt nhất cậu nên biết chừng mực, đừng có những ý nghĩ khác, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Vẻ yếu ớt, ngây thơ thường thấy trên mặt Tạ Dư Bạch biến mất, thay vào đó là một nụ cười đắc ý và ngông cuồng.

Cậu ấy chưa bao giờ để lộ nụ cười như vậy trước mặt tôi.

"Anh cả, anh nói vậy là quá đáng rồi, cuối cùng anh ấy chọn ai còn chưa biết chắc đâu? Đừng quên, ban ngày anh ấy đã định bỏ trốn đấy."

"Nếu còn ép quá, biết đâu anh ấy lại lén lút chạy mất, chúng ta có tìm cũng chẳng thấy đâu."

Bình luận lướt qua: 【Đẳng cấp của Tiểu Tạ vẫn cao thật, đúng chuẩn "bạch thiết hắc"! Cậu ta là người ăn thịt đầu tiên đấy.】

【Giả vờ đáng thương để lấy lòng tin, sau đó bày ra một màn chuốc say bỏ thuốc, Thụ bảo mủi lòng một cái là cái gì cũng chiều cậu ta hết.】

【Huhu cún con đáng thương như vậy ai mà không yêu cho được?】

【Tiếc là thiếu mất tên đối thủ một mất một còn, loại tu la tràng ba người này mình thích xem nhất.】

Dòng bình luận vừa lướt qua, lại một giọng nói nữa vang lên.

"Anh cả, như vậy là anh không đúng rồi, Tưởng Mộc cậu ấy không thích người hẹp hòi đâu."

"Không giống tôi, tôi không đến để chia rẽ hai người, tôi đến để gia nhập vào gia đình này."

Không phải chứ, sao Hoắc Lâm Thâm cũng tới đây rồi?

 

back top