Sau khi trưởng thành, tôi phát hiện chú nhỏ bắt đầu chán ghét mình.

Chương 16

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Cháu cũng không thấy uất ức đến thế đâu, chỉ là... chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận được thôi."

Chử Hoài Án không trả lời câu nói của tôi.

Ngược lại chú hỏi tôi một câu.

"Chuyện xảy ra lúc sau vào tối qua, cháu không nhớ gì sao? Kiểu như... những lời sau đó chú nói với cháu ấy."

Tôi gãi gãi đầu.

"Những lời sau đó? Hình như cháu thực sự không nhớ rồi, cháu ngủ mất tiêu, chú nhỏ còn nói gì nữa ạ?"

Tôi chỉ nhớ mang máng chú nói xin lỗi tôi, là lỗi của chú.

Cũng chẳng nói rõ rốt cuộc chú sai ở đâu.

Tiếc thật đấy.

Biết thế đã chẳng ngủ.

Hiếm khi nghe thấy chú thừa nhận sai lầm của mình.

Thế mà lại ngủ quên mất.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà tôi cứ thấy ánh mắt Chử Hoài Án nhìn mình lúc này cực kỳ oán trách.

Lại còn đầy vẻ tủi thân nữa chứ.

"Là chuyện gì quan trọng lắm ạ? Giờ chú nhỏ có thể nói cho cháu mà, hiện tại cháu đang rất tỉnh táo."

Chử Hoài Án dời mắt đi chỗ khác.

"Thôi đi, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là muốn bảo cháu rằng, mấy năm cháu học đại học, chú dọn ra ngoài ở không phải vì ghét cháu, mà là do việc ở công ty bận quá, về muộn sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cháu thôi."

"Không có mà."

Chử Hoài Án khẽ nheo mắt nhìn tôi.

Với vẻ mặt như thấu hiểu tôi lắm, chú nói: "Cháu dám bảo đảm là cháu sẽ không chờ chú về nhà rồi mới đi ngủ mỗi ngày không?"

Được rồi.

Đúng là không dám bảo đảm thật.

"Vừa hay cháu lại đi học đại học, nhất quyết đòi ở nội trú, vậy thì chú ở đây hay ở bên ngoài có gì khác nhau đâu? Chẳng phải đều là ở một mình sao?"

Chú nói nghe rất có lý.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Chuyện dọn ra ngoài có thể giải thích được.

Nhưng còn thái độ xa cách của chú đối với tôi thì sao?

 

back top