【Thật ra nguyên nhân Công tránh xa Thụ bảo căn bản không phải vì cậu ấy lớn lên càng lúc càng giống mẹ đâu, rõ ràng là vì Thụ bảo đã trưởng thành rồi, lão sợ bản thân không khống chế được hành vi của mình thôi.】
【Tsk tsk tsk, lão đàn ông có sức tự kiềm chế bùng nổ là ngon nhất đó.】
【Vậy nên, khi nào thì Công sẽ không nhịn nổi nữa đây?】
【Chắc là sắp rồi, chỉ cần Thụ bảo rời đi, lão sẽ nhận ra lòng mình ngay thôi. Bây giờ còn giả vờ như không có chuyện gì, chẳng qua là vì Thụ bảo vẫn còn ở bên cạnh lão.】
【Đúng thế, đúng thế, chờ đến lúc Thụ bảo thật sự muốn dời đi, không gọi lão là chú nhỏ nữa, tự đi tìm đối tượng khác, lúc đó lão mới biết thế nào là hoảng loạn.】
Tôi nhìn những lời họ nói mà mặt ngày càng đỏ.
Cả người đều thấy không ổn chút nào.
Toàn thân như bốc hỏa đến nơi.
Tôi mới không tin đâu.
Ánh mắt Chử Hoài Án nhìn tôi rõ ràng rất trong sáng mà.
Có đôi khi tôi còn cảm thấy chú nhìn tôi như nhìn người lạ vậy.
Làm gì thấy được cảm xúc trào dâng hay ham muốn kìm nén nào đâu chứ.
Tôi lắc lắc đầu, lên giường vừa nằm xuống.
Đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
"Ly sữa hôm nay, cháu vẫn chưa uống."
Chử Hoài Án mặc bộ đồ mặc nhà, bưng ly sữa đứng ở cửa.
Nhìn bộ dạng thì có vẻ như chú vừa mới tắm xong, chưa kịp sấy khô tóc đã đi hâm sữa cho tôi rồi.
Thật là quá làm phiền chú rồi.
"Thật ra bây giờ cháu không cần uống sữa nữa đâu, đại học cũng sắp tốt nghiệp rồi, uống bao nhiêu sữa đi chăng nữa cũng chẳng cao thêm được đâu ạ."
Tôi vừa định uống.
Thì lại bị một dòng bình luận thu hút sự chú ý.
【Thụ bảo thật sự không phát hiện ra sao, mỗi tối sau khi uống sữa xong đều ngủ rất say, thực chất là Công đã lén bỏ thêm thuốc hỗ trợ giấc ngủ do công ty lão đặc chế vào trong sữa đó. Chỉ khi Thụ bảo ngủ say rồi, Công mới dám lẻn vào phòng, làm chút chuyện... hắc hắc hắc... với cậu ấy.】