Cánh cửa phòng ngủ đóng lại. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, trái tim đau nhói như bị kim châm, đến hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Trên ban công, đóa hồng trắng trong bình đã héo úa từ lâu. Tôi đã thử đủ mọi cách để kéo dài sự sống cho nó, nhưng hoa hồng trắng ở tiệm không thể mọc rễ, và Trần Cẩn Văn cũng đã lâu không còn mua hoa về nữa.
Cửa sổ mở toang, cây ngô đồng ngoài kia chỉ còn lại những cành khô trơ trụi. Tôi châm một điếu thuốc, nhắm mắt lại để mặc gió lạnh ùa vào.
Hồi mới chuyển vào ngôi nhà này là năm thứ ba chúng tôi bên nhau, Trần Cẩn Văn vừa phát hành album đầu tay, lọt bảng xếp hạng và giành giải Tân binh xuất sắc.
Vừa kết thúc sự kiện, hắn đã vội vàng chạy về, mua một bó hồng trắng, cười rạng rỡ: "Bạch ca, cuối cùng em cũng giúp anh được ở nhà lầu rồi, chúng ta chuyển nhà ngay thôi!"
Sau đó tôi đã khuyên hắn lại, tôi nói tôi thích căn nhà cũ, ấm áp. Nhà cũ nằm ở khu phố cổ, cách xa sân bay, tôi bị lời nói của hắn làm lung lay: "Hay là chuyển đến chỗ gần sân bay và công ty đi, cậu cũng có thể ngủ thêm một lát."
Hắn ôm chặt lấy tôi không buông: "Vậy chúng ta sẽ mua lại căn nhà này, anh thích là quan trọng nhất."
Tôi không nhận ra mình đã ngồi ở ban công bao lâu. Trần Cẩn Văn ngủ dậy bước ra sau lưng tôi: "Bạch ca, đóng cửa sổ lại đi, lạnh quá."
Hắn uống ly nước mật ong tôi pha trên bàn, ngồi xuống sofa, vừa ngồi đã nhíu mày: "Đã nói bao nhiêu lần là chuyển nhà đi rồi mà anh cứ không chịu. Nhà thì nát thế này, vừa lạnh vừa xa, sofa cũng không phải da thật, khó chịu c.h.ế.t đi được."
Ngón tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay: "Cuối cùng tuần này chúng ta đi chùa Nam Sơn trả lễ nhé."
Trần Cẩn Văn thay quần áo chuẩn bị ra ngoài: "Không có thời gian, bớt làm mấy chuyện vô bổ đó đi. Có thời gian thì đi luyện nấu ăn ấy, cơm anh nấu chẳng có tí vị gì cả."
"Chán c.h.ế.t đi được."