Đó là lần đầu tiên tôi tỏ ra ân cần trước mặt anh ta.
Bình thường tôi thậm chí rất ít khi gọi anh ta là anh.
Kỳ Tranh đang đánh răng, sau khi súc miệng xong thì thong thả liếc nhìn tôi.
Ánh mắt lạnh lùng xa cách dừng lại trên mặt tôi một lát, anh xoay người tựa vào cạnh bồn rửa mặt.
Bày ra bộ dạng chờ người hầu hạ.
Tôi cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt đã cười đến cứng đờ.
Nhanh nhẹn bước vào.
Kỳ Tranh cao gần mét chín, tôi còn chưa đến tuổi trổ mã.
Kiễng chân lên thật sự rất tốn sức.
Thế là tôi phi tốc xuống lầu tìm quản gia lấy một cái ghế đôn.
Lần này thì vừa tầm rồi.
Tôi giẫm lên ghế đôn, đứng giữa hai chân anh ta, cầm d.a.o cạo râu bắt đầu cạo.
Phần thắt lưng sau bị vỗ nhẹ một cái.
"Bôi kem cạo râu trước đã."
"..."
Tôi đờ người ra, mỉm cười rạng rỡ nhưng trong lòng thầm trợn trắng mắt, ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.
Đang bôi bôi chét chét, một đôi tay tự nhiên đặt lên hông tôi.
"Lại gây họa gì rồi?"
Tôi theo bản năng định đáp trả, nhưng nghĩ đến việc chính sự quan trọng hơn nên nhịn lại.
Quăng kem cạo râu sang một bên, tay cầm d.a.o cạo râu hơi nghiêng đầu, vừa cạo vừa nói:
"Anh nghĩ nhiều rồi anh trai, dạo này tôi đều đang chăm chỉ học tập mà."
"Chăm chỉ học tập mà thi Toán được có 7 điểm?"
"..."
Mẹ nó.
Tôi vẫn không kìm được cơn giận, mặt sa sầm xuống:
"Anh điều tra tôi?"
Đầu mày Kỳ Tranh hơi nhướng lên, đầu ngón tay đặt trên eo tôi khẽ động đậy, giống như đang đánh đàn piano vậy.
"Giáo viên của cậu gọi điện cho ba, bảo ông ấy đến trường một chuyến, ba bảo tôi đi."
Hừ.
Ba tôi hướng tới vốn khinh thường tôi, mà bản thân tôi cũng chẳng lấy gì làm tiến thủ.
Ông ấy không muốn đi cũng là chuyện bình thường.
Tôi ngước mắt lên:
"Anh nói gì với giáo viên Toán của tôi rồi?"
"Cũng không nói gì, để lại một chiếc đồng hồ, nhờ thầy ấy để tâm nhiều hơn."
"Tôi thật sự cảm ơn anh nhé, anh có biết thầy ấy bị hôi miệng không? Ngày nào thầy cũng tóm lấy tôi để giảng bài, hại tôi lần này chỉ thi được có 5 điểm!"
Kỳ Tranh im lặng một lúc, giọng điệu trầm thấp chậm rãi:
"Vậy thì đúng là... tổn thất nặng nề."
Lúc nói lời này, nơi đáy mắt Kỳ Tranh thoáng qua một tia cười ý nhị.
Hờ.
Đang cười nhạo tôi chứ gì?
Tôi cũng chẳng buồn lề mề nữa, vốn dĩ chỉ định giả vờ lỡ tay làm xước một chút xíu thôi, giờ thì trực tiếp bóp cằm anh ta rồi cạo một cách không nương tay.
Trên làn da màu lúa mạch đột nhiên rỉ ra một vệt m.á.u đỏ tươi.
Tôi giả vờ giả vịt "A" lên một tiếng, hoảng hốt vội vàng vơ lấy một tờ khăn giấy ấn lên vết thương.
Tiện tay nhét luôn vào túi quần, xoay người bỏ chạy.
"Tôi sợ máu!" Tôi vừa chạy vừa hét lên.
Kỳ Tranh: "..."