Lấy được mẫu của Kỳ Tranh xong.
Tôi lại lẻn vào thư phòng của ba tôi trộm một cái đầu thuốc lá.
Cộng thêm tóc của tôi nữa.
Tất cả gửi đến trung tâm xét nghiệm gen.
Đợi ba ngày, nhận được ba bản kết quả.
Đọc xong từng trang, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tôi đúng là không phải con ruột của ba tôi, nhưng Kỳ Tranh thì phải.
Điều gây sốc hơn nằm ở chỗ, tôi và Kỳ Tranh, không có một chút quan hệ huyết thống nào cả.
Nói cách khác, Kỳ Tranh không phải do mẹ tôi sinh ra.
Cười c.h.ế.t mất.
Quan hệ luân lý của một gia đình sao có thể đặc sắc đến mức này chứ?
Cười thì cười, nhưng tôi phải cân nhắc kỹ lưỡng tình cảnh của mình.
Chuyện Kỳ Tranh không phải con ruột của mẹ tôi, chắc cả nhà đều biết, chỉ có tôi là không biết.
Nhưng chuyện tôi không phải con ruột của ba tôi, hiện tại chỉ có một mình tôi biết.
Tôi chỉ là một tên thiếu gia nhà giàu ăn tàn phá hại.
Rời khỏi nhà họ Kỳ, tôi chẳng còn lại gì cả.
Vì vậy, ba bản báo cáo kia đã bị tôi xé tan nành.
Từ ngày đó trở đi, các bậc tiền bối gặp tôi, bao gồm cả ông bố hờ kia nữa, đều khen tôi đã biết điều hơn rồi.
Chỉ có Kỳ Tranh, cái tên thâm hiểm này, luôn có thể đ.â.m thủng lớp ngụy trang của tôi.
Có một lần anh ta uống say, tôi với mục đích duy trì tình cảm anh em, mang cho anh ta một bát canh giải rượu.
Một tiếng "anh" còn chưa kịp gọi ra miệng, đã bị anh ta bóp eo ép sát vào tường.
Bát canh lập tức bị đổ, nước canh văng tung tóe khắp sàn.
Kỳ Tranh đưa bàn tay còn lại lên, bóp lấy cổ tôi, chậm rãi di chuyển lên trên, che kín cả khuôn mặt tôi.
Nửa nhắm nửa mở mắt nhìn tôi hai giây sau, anh hơi nghiêng đầu, môi dán lên mu bàn tay mình một cách mờ ám.
Anh nói, không muốn gọi anh là anh thì có thể không gọi.
Anh nói, đừng có giả vờ.
Anh nói, anh chỉ thích nhìn tôi nhe răng trợn mắt với anh.
Như anh mong muốn, tôi cắn một phát thật mạnh vào cổ tay anh ta.
Kỳ Tranh bất động để mặc cho tôi cắn.
Nhưng răng tôi đau.
Tôi hất tay anh ta ra.
Ánh mắt vô tình liếc qua, nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nước canh giải rượu làm ướt quần tây của anh ta, để lộ ra đường nét rõ mệt.
Tôi ngước mắt, mắng anh ta:
"Đồ không biết xấu hổ, nhìn cho rõ xem ông đây là ai."
Kỳ Tranh nhìn tôi, cười.
Đấy thấy chưa.
Chỉ có một chữ thôi.
Tiện.