Năm tôi mười tám tuổi, trong nhà lại xảy ra một chuyện lớn.
Ba tôi muốn đón đứa con trai thứ ba thất lạc bên ngoài về nhà.
Kỳ Tranh thái độ không rõ ràng.
Còn tôi ư, một chữ cũng không dám ho he.
Người ta dù sao cũng được tính là con riêng.
Còn tôi, chỉ có thể tính là một cái "sừng" trên đầu ba tôi thôi.
Vì thế tôi đứng về phía lão già kia, căng một cái băng rôn, nhiệt liệt chào mừng em ba về nhà.
Tiện thể, tôi đem hàng trăm cái quy tắc mà Kỳ Tranh đặt ra cho mình soạn thành bản PDF, chuẩn bị làm quà gặp mặt giao cho em ba.
Ngẫu hứng, tôi còn tự thêm vào một điều:
[Có đồ gì tốt phải đưa cho anh hai xem qua trước.]
Nhưng tôi vừa gửi đi buổi sáng, buổi tối Kỳ Tranh đến đón tôi tan học, tôi đã thấy bản PDF đó xuất hiện ở ghế sau xe anh ta.
Chơi trò phân biệt đối xử đấy à?
Tôi tức đến mức về nhà là lao thẳng vào phòng anh ta.
Tắm xong cũng không thèm lau người, chân trần giẫm lên sàn nhà để lại một chuỗi dấu chân ướt sũng.
Tôi nhảy lên giường anh ta lăn qua lăn lại cho đến khi người khô ráo thì thôi, rồi dùng chăn của anh ta để lau tóc.
Kỳ Tranh trở về phòng đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Đứa nhóc nghịch ngợm đang quỳ ngồi trên giường anh, cầm chăn vò loạn xạ trên đầu mình.
Cánh tay phủ một lớp cơ bắp vừa vặn, tấm lưng thanh mảnh trắng đến lóa mắt.
Vòng eo võng xuống một đoạn mềm mại, hai lúm đồng tiền nhỏ xíu ở thắt lưng, rất đáng yêu.
Xuống chút nữa...
Kỳ Tranh dời tầm mắt đi, yết hầu khẽ lăn, đầu ngón tay mân mê.
Khóe miệng nở một nụ cười tự giễu, xoay người đóng cửa lại.