Tôi và người mình thầm mến — một Alpha — đã có với nhau một đêm hoang đường.

Chương 5

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Lên xe, Hành Việt cởi chiếc áo khoác bị ướt ra, miếng dán ngăn mùi trên tuyến thể vì dính nước mà bị bong mép, anh dứt khoát xé nó ra luôn.

"Ơ, anh..." Tôi giơ tay định ngăn lại.

Hành Việt quay đầu nghi hoặc nhìn tôi: "Sao thế?"

"Không có gì."

Tôi sờ sau gáy mình, nhớ ra mình là một Omega "khác biệt", lúc này mới yên tâm.

Sắp xếp xong, Hành Việt khởi động xe: "Hai người ở đâu?"

Tôi đọc địa chỉ.

Có lẽ trời mưa thực sự khiến người ta khó chịu, tin tức tố của Hành Việt không còn miếng dán ngăn cản, theo tâm trạng của chủ nhân mà tràn ra từ sau gáy.

Mùi hương mai lạnh tràn ngập trong xe, vậy mà chủ nhân của nó vẫn không hề hay biết.

Tôi đành mở cửa sổ xe, nhưng nhanh chóng bị đóng lại.

Hành Việt có chút không hiểu: "Mưa lớn thế này, mở cửa sổ làm gì?"

Tôi nhíu mày: "Tin tức tố của anh..."

"Cái gì?"

Nhận ra mình nói hớ, tôi vội cứu vãn: "Tôi nói là trong xe bí quá."

Hành Việt trấn an tâm trạng nôn nóng của tôi: "Chịu khó một chút, sắp đến nơi rồi."

Tiếc là ngày mưa thực sự rất tắc đường, quãng đường vốn chỉ mất mười phút mà đi ròng rã nửa tiếng đồng hồ.

"Ba ơi, con có thể mời An An về nhà mình chơi không ạ?"

Lạc Lạc thò đầu ra từ ghế sau, chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi.

Không biết có phải do dầm chút mưa không mà đầu óc tôi cứ choáng váng.

Nhưng đều đã đến cửa nhà rồi, phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có, dù sao xác suất cao là sẽ bị từ chối.

Dù sao Hành Việt cũng không thích đến nhà người khác.

Tôi gượng dậy tinh thần.

"Dĩ nhiên là được chứ, vậy An An có muốn đi không? Muốn đi thì hỏi ba xem ba có đồng ý không nhé."

An An lập tức nhíu mày: "Nhất định phải ba đồng ý mới được ạ?"

Tôi gật đầu, đồng thời trong lòng nhẹ nhõm hẳn, Hành Việt vẫn giống như xưa.

An An đưa bàn tay nhỏ ra trước mặt Hành Việt: "Chú út, gọi điện cho ba cháu đi."

Đầu óc tôi bỗng nhiên đứng hình: "An An là..."

Hành Việt tiếp lời: "Là con của anh cả tôi, tôi tạm thời chăm sóc thằng bé."

Cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Hiện tại tôi đang độc thân."

"Chuyện nhỏ này không cần hỏi đâu, không phải muốn đến nhà Lạc Lạc sao, vậy đi thôi."

Về đến nhà, tôi ngồi xuống giúp Lạc Lạc thay giày.

Hành Việt quan sát xung quanh, ra vẻ vô ý hỏi: "Bạn đời của cậu đâu? Vẫn chưa tan làm sao?"

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Lạc đã nhanh nhảu đáp: "Nhà chỉ có Lạc Lạc và ba thôi ạ."

"Xin lỗi." Gương mặt Hành Việt thoáng qua một tia hối lỗi.

Tôi cảm thấy Hành Việt có lẽ đã hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng như vậy cũng tốt.

Ăn tối xong, hai đứa trẻ tự chơi trong phòng.

Đến khi Hành Việt đẩy cửa gọi An An về nhà, chúng đã nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ, ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Hành Việt tắt đèn phòng, bước ra ngoài.

Anh bất đắc dĩ mỉm cười: "Bọn trẻ ngủ cả rồi."

"Vậy hôm nay An An cứ ở lại đây đi, mai anh hãy đến đón."

Lời nói ra có chút ý đuổi khách, nhưng hiện tại tôi cũng không quản được nhiều nữa.

Cảm giác khó chịu trên người tăng thêm, chân tay bủn rủn nóng bừng, chắc là bị sốt rồi.

Khó chịu đến cực điểm, giờ tôi chỉ mong anh mau chóng rời đi.

Hành Việt nắm lấy nắm đ.ấ.m cửa, xoa xoa hai cái: "Mưa vẫn còn lớn lắm."

Tôi ậm ừ cho qua chuyện: "Ừ ừ, anh đi đường chú ý an toàn."

Anh thở dài, buông tay xuống: "Tôi..."

Lời còn chưa dứt, tôi đã ngã nhào lên người anh.

 

back top