Về đến nhà, tôi thả mình xuống sofa, cảm thấy không có Bùi Triều xông vào cuộc sống của mình, tôi vô cùng thư thái. Không biết từ lúc nào tôi đã thiếp đi.
Trong mơ, tôi lại quay về mùa hè năm năm mươi tuổi đó. Làm bác sĩ chỉnh hình nửa đời người, thắt lưng của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi. Bùi Triều khi đó mới hơn ba mươi, vẫn hào nhoáng rạng rỡ, đầy chí tiến thủ. Cậu ta chán ghét công việc lặp đi lặp lại và nói với tôi muốn từ chức.
Ban đầu tôi tưởng cậu ta muốn thay đổi môi trường, nhưng không lâu sau, cậu ta lại đến cầu xin tôi: "Anh ơi, em muốn khởi nghiệp, làm về thiết bị y tế. Anh có quan hệ, em có đường đi, nhất định sẽ thành công." Khi nói câu đó, mắt cậu ta sáng đến lóa người.
Tôi là trẻ mồ côi, người thân cận nhất chỉ còn cậu ta. Không cần suy nghĩ, tôi đem phần lớn tiền dưỡng lão đưa cho cậu ta. Lúc đó cậu ta nắm tay tôi, hơi ấm nơi lòng bàn tay khiến tim tôi ấm áp: "Anh ơi, đợi em kiếm được tiền, em nuôi anh." Câu nói đó như một viên kẹo, khiến cả người tôi ngọt lịm.
Nhưng vị ngọt chẳng kéo dài bao lâu đã hóa thành đắng ngắt. Trong hai năm, cậu ta phá sạch tiền, còn nợ một đống. Nhìn những tờ hóa đơn cậu ta mang về, tôi suýt nữa tức chết. Bùi Triều quỳ trước mặt tôi, dập đầu lia lịa: "Anh ơi, cho em thêm một cơ hội nữa được không? Lần này là em bị người ta tính kế, anh cho em thêm một khoản nữa, em nhất định sẽ đổi đời!"
Lúc đó tuy tôi đã già, nhưng chưa lú lẫn, sắt đá quyết định không quản cậu ta nữa. Nhưng cậu ta lại thừa lúc tôi không có nhà, lấy trộm sổ tiết kiệm của tôi. Điện thoại không nghe, tin nhắn không hồi âm. Suốt nửa năm không về nhà. Lần duy nhất quay về là vào dịp Tết. Tôi túm lấy tay cậu ta hỏi ở ngoài làm gì, cậu ta lại hung ác hất tay tôi ra: "Tôi bận lắm, ông già rồi, đừng có õng ẹo thế nữa được không."
Tôi vậy mà vẫn ngu ngốc tin rằng cậu ta bận thật. Cho đến sau này, tôi thấy thỏi son phụ nữ trong xe cậu ta. Có người bảo tôi, cậu ta đang qua lại với một cô gái trẻ đẹp. Lúc này tôi mới biết, thì ra không phải cậu ta bận, mà là chán ghét. Chán ghét bộ dạng bệnh tật này của tôi, chán ghét mùi thuốc men nồng nặc trên người tôi, chán ghét người bạn đời "già nua" không theo kịp bước chân cậu ta.
Trái tim thắt lại đau đớn khiến tôi nghẹt thở. Tôi ôm n.g.ự.c bừng tỉnh, bật dậy. Cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi nhìn quanh phòng. Căn phòng quen thuộc, bày trí quen thuộc. Không có đồ đạc của Bùi Triều, càng không có những tờ hóa đơn chướng mắt đó.
Tôi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hít hà thật sâu. Cho đến khi nhịp tim bình ổn lại, tôi mới thật sự cảm thấy mình đã sống lại. Kiếp trước dốc hết tâm can đổi lại kết cục cùng chết. Kiếp này, dù tôi có cô độc một mình còn tốt hơn dây dưa với cậu ta.
Chuông điện thoại bỗng reo lên. Tôi cầm máy, là Lâm - bác sĩ thực tập tôi đang hướng dẫn. Tiếng cậu ấy gấp gáp truyền đến: "Bác sĩ Tạ, có bệnh nhân bị tai nạn xe hơi, cần phẫu thuật khẩn cấp, trưởng khoa bảo tôi gọi anh gấp!"
"Biết rồi, đến ngay đây."
Cúp điện thoại, tôi nhanh chóng xuống lầu. Phố xá tấp nập xe cộ, đầy hơi thở cuộc sống. Thật tốt, mọi ác mộng sẽ không xảy ra nữa.