Tôi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, chuẩn bị xong xuôi rồi bước vào phòng phẫu thuật.
"Tiểu Lâm, tình hình bệnh nhân." Tôi đeo găng tay vô trùng, liếc nhìn vết thương.
Lâm báo cáo cực nhanh: "Bệnh nhân tên Lê Tu Ngôn, gãy xương hở chân phải, đã được xử lý làm sạch sơ bộ."
Lê Tu Ngôn? Nghe thấy cái tên này, tôi nhíu chặt mày, tim hẫng đi một nhịp. Liếc nhìn gương mặt người thương, dù vì mất m.á.u nhiều mà mặt trắng bệch, tôi vẫn có thể nhận ra ngay lập tức. Thật sự là anh ấy. Sư huynh thời cao học của tôi, Lê Tu Ngôn.
Ký ức của kiếp trước ùa về. Tôi nhớ rất rõ, anh ấy quả thật từng gặp tai nạn xe trên cầu Trường Phong, cũng bị thương ở chân phải. Nhưng lúc đó anh ấy được đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện số 2 gần đó, không hề đến bệnh viện chúng tôi. Tại sao kiếp này... lại bỏ gần cầu xa, đến chỗ chúng tôi?
"Bác sĩ Tạ?" Tiếng của Lâm kéo tôi lại. Tôi định thần, cầm lấy d.a.o phẫu thuật: "Chuẩn bị phẫu thuật."
Mấy tiếng tiếp theo, tôi gạt bỏ mọi tạp niệm. Mỗi bước đi đều chuẩn xác và khắt khe. Hơn sáu tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, trời đã về khuya. Tôi tháo khẩu trang, nhìn y tá đẩy Lê Tu Ngôn ra khỏi phòng phẫu thuật mới khẽ thở phào.
Quay về văn phòng, tôi ngồi liệt trên ghế, tiện tay cầm bệnh án của Lê Tu Ngôn lên. Người trong ảnh chân mày thanh tú, nhìn chín chắn hơn thời cao học nhiều, nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng khó gần.
Những năm cao học đó, Lê Tu Ngôn là thiên tài được cả trường công nhận. Các môn chuyên ngành luôn đứng nhất, báo cáo thí nghiệm viết như sách giáo khoa. Nhưng tính tình anh ấy rất lầm lì, ít nói, cũng không thích giao thiệp với ai. Chỉ có tôi, người bạn cùng phòng này là coi như thân thiết. Lúc đó thí nghiệm của tôi thường xuyên gặp vấn đề, lần nào anh ấy cũng kiên nhẫn giúp tôi gỡ rối từng chút một. Thậm chí định dạng dữ liệu cũng dạy tôi tỉ mỉ. Xong một buổi thí nghiệm thường đã về khuya.
Thật lòng mà nói, tôi đã từng rung động. Đối với tôi, anh ấy giống như vầng trăng sáng treo cao chỉ soi rọi mình tôi. Nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi vào bệnh viện địa phương làm bác sĩ chỉnh hình, còn anh ấy được tuyển thẳng làm tiến sĩ ở Thanh Hoa, tiếp tục đi sâu nghiên cứu. Từ đó, chúng tôi không còn liên lạc.
Năm đó anh ấy gặp tai nạn, tôi nghe từ miệng thầy hướng dẫn mới biết. Tôi tranh thủ ghé thăm, anh ấy ngồi trên giường bệnh đọc sách, thấy tôi đến thì có vẻ rất vui. Hôm đó anh ấy nói với tôi rất nhiều. Anh hỏi tôi: "Những năm qua, cậu sống tốt không?"
Lúc đó tôi đã đang hẹn hò với Bùi Triều, bèn tự giễu: "Cũng khá tốt, có một cậu người yêu nhỏ, cảm thấy mình trẻ ra không ít." Anh ấy cụp mắt, cười với tôi, bảo không có chuyện gì lớn, cảm ơn tôi đã đến thăm.
Lê Tu Ngôn khi đó đã tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực sinh học, tuổi còn trẻ đã công bố nhiều luận văn trên các tạp chí hàng đầu, trở thành ngôi sao sáng giá của giới chuyên môn. Nhưng không ai ngờ rằng, năm ba mươi lăm tuổi, anh ấy lại chọn cách tự sát trong căn hộ của mình.
Khi tin tức truyền ra, cả giới học thuật chấn động. Có người nói anh ấy bị bệnh tâm thần từ nhỏ, coi như cũng là một sự giải thoát. Tôi đi dự lễ truy điệu, nhìn tấm ảnh trắng đen đó, trong lòng xót xa vô cùng. Một người tài giỏi như vậy, sao lại đi đến bước đường này?
Lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ xem đằng sau chuyện này có ẩn tình gì không. Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi đã trọng sinh. Tôi đứng ở góc nhìn của Chúa, biết rằng cuộc đời ngắn ngủi của anh ấy sẽ kết thúc bằng một cách thảm khốc như vậy. Nếu cứ trơ mắt nhìn anh ấy đi đến kết cục đã định, liệu có quá tàn nhẫn không?
Dù sao cũng là đồng môn một thời, cũng là người tôi từng thích. Có lẽ kiếp này tôi có thể làm được điều gì đó. Nghĩ vậy, tôi đột ngột đứng dậy đi ra ngoài. Tôi muốn đến phòng bệnh xem tình hình của anh ấy. Nhưng vừa đến cửa đã suýt đ.â.m sầm vào Lâm đang hớt hải chạy tới. Cậu ấy thở không ra hơi bảo tôi: "Bác sĩ Tạ, ở đại sảnh có một cậu thanh niên cứ làm loạn, đòi tìm anh! Tôi đuổi thế nào cũng không đi."