Gần mười hai giờ đêm. Tầm này còn có chuyện tìm đến tôi, không phải Bùi Triều thì còn là ai?
Tôi day day thái dương, nhìn cậu thiếu niên vừa bị Tiểu Lâm dẫn tới, mệt mỏi lên tiếng:
"Lần sau tìm tôi xin hãy đăng ký lấy số, tôi không phải người muốn gặp là gặp đâu."
Bùi Triều đứng đối diện bàn làm việc. Cậu ta chỉ mặc một chiếc áo đồng phục mỏng manh, mặt lạnh đến đỏ bừng, lông mi còn vương những hạt nước, chẳng rõ là lệ hay là sương muối. Vừa mở miệng đã là lời chất vấn đầy uất ức:
"Bác sĩ Tạ, tại sao không tài trợ cho em? Rõ ràng em mới là người cần được giúp đỡ nhất mà!"
Tôi nhìn cậu ta, lòng không chút gợn sóng, chỉ nói rõ từng chữ một:
"Tôi không phải đại gia, chỉ là muốn làm việc thiện. Bây giờ tôi đã ký hợp đồng với bạn học kia rồi, không thể tài trợ cho cậu được nữa, hãy bảo giáo viên của các cậu nghĩ cách khác đi."
Sắc mặt Bùi Triều rất khó coi, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Cậu ta như bị rút cạn toàn bộ sức lực, lảo đảo lao về phía trước hai bước.
"Bịch" một tiếng, cậu ta quỳ thẳng xuống trước mặt tôi, dập đầu thật mạnh từng cái một.
"Bác sĩ Tạ, cầu xin anh..."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt lã chã rơi: "Cầu xin anh tài trợ cho em có được không? Ông nội em vẫn còn nằm trong bệnh viện, em thật sự hết cách rồi..."
Tôi rũ mắt nhìn cậu ta, ánh mắt dừng lại trên những ngón tay đông cứng đến xanh xao. Nhìn thì có vẻ đáng thương thật đấy, nhưng tôi chỉ thản nhiên rút chân lại, giọng điệu vẫn lạnh lùng:
"Chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, cậu không có lý do gì để đòi tiền tôi cả."
Tiếng khóc của Bùi Triều đột ngột ngưng bặt. Cậu ta ngẩn ngơ nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng và không cam lòng.
"Tiểu Lâm." Tôi không nhìn cậu ta nữa, gọi một tiếng về phía cửa: "Gọi bảo vệ lên đây."
Tiểu Lâm đáp lời rồi gọi điện thoại. Rất nhanh sau đó, hai bảo vệ mang theo công cụ đi lên.
"Đưa cậu ta đi đi, ở đây ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi."
Bảo vệ tiến lên kéo Bùi Triều đi. Cậu ta vùng vẫy như phát điên, miệng không ngừng gào tên tôi:
"Bác sĩ Tạ! Bác sĩ Tạ! Anh không được đối xử với em như vậy, em cầu xin anh! Anh ơi, anh à! Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng bỏ mặc em, anh không thể bỏ mặc em..."
Giọng của cậu ta xa dần. Nhưng vào khoảnh khắc cậu ta hét lên tiếng "Anh", tôi chợt nhận ra. Cậu ta cũng trọng sinh rồi. Bởi vì kiếp trước, trước khi xác định quan hệ, cậu ta luôn gọi tôi là "Bác sĩ Tạ".
Đầu óc tôi rối bời. Tiểu Lâm đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi. Tôi xua tay ra hiệu cho cậu ấy đi nghỉ. Khi ngồi lại bàn làm việc, cả người tôi hơi run rẩy.
Bùi Triều lúc này đáng thương bao nhiêu, thì sau này cậu ta đáng hận bấy nhiêu. Bây giờ cậu ta đã trọng sinh nhưng vẫn muốn tìm tôi tài trợ, rõ ràng là muốn "ăn thịt" tôi thêm lần nữa.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ không để cậu ta toại nguyện.