Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm sau. Tôi đi về phía phòng bệnh của Lê Tu Ngôn. Vừa đến trước cửa, tôi khựng bước chân, nhìn qua ô cửa kính thấy anh ấy đã tỉnh.
Lúc này anh ấy đang ngồi trên giường, đôi tay giơ giữa không trung, vạch ra những động tác kỳ lạ như đang mô phỏng thao tác trên bàn thí nghiệm.
"Chỗ này phải là tương quan thuận, em làm sai rồi..." Anh ấy lẩm bẩm tự nói, chân mày nhíu chặt.
Nhưng giây tiếp theo, giọng điệu lại mềm mỏng hẳn đi, như thể biến thành một người khác: "Được rồi, được rồi, em biết rồi mà."
Tôi nhíu mày, đẩy cửa bước vào. Bước chân thả cực nhẹ, chậm rãi tiến lại gần. Anh ấy không ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, khẽ hỏi khoảng không trước mặt:
"Viễn Trạch, tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, cậu sẽ đến thăm tôi chứ?"
Viễn Trạch. Là tên của tôi.
Tôi bỗng khựng lại, ký ức lập tức cuộn trào. Năm thứ hai cao học, Lê Tu Ngôn hai mươi bốn tuổi, vào khoảnh khắc nhận được giấy báo tuyển thẳng đã chạy đi tìm tôi ngay lập tức. Anh ấy vốn không hay cười, nhưng lúc đó đôi mắt ngập tràn ánh sao: "Viễn Trạch! Tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi!"
Lúc đó tôi đang bị một nhóm dữ liệu hỗn loạn làm cho điên đầu, trong não toàn là sai số. Tôi thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ giơ ngón tay cái lấy lệ: "Tôi biết ngay là anh làm được mà!"
Cả người anh ấy như tắm trong gió xuân, nhưng vẫn nhận ra sự lo lắng của tôi, ngay lập tức giúp tôi phân tích dữ liệu: "Chỗ này không đúng, phải là tương quan thuận, để tôi chỉ cho cậu cách làm..."
Có anh ấy giúp, tôi lập tức yên tâm hẳn. Cầm giấy báo nhập học của anh ấy lên xem, tôi cười không khép được miệng: "Tu Ngôn, tôi chưa từng đến Thanh Hoa, khi đó hãy đưa tôi đi xem nhé."
"Được, nhất ngôn cửu đỉnh."
Nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại bệnh viện địa phương, anh ấy lại lặn lội đến Thanh Hoa cầu học. Một người bận công việc, một người bận học hành. Liên lạc giữa tôi và anh ấy thưa thớt dần, chỉ còn lại vài tin nhắn ngắn ngủi. Về sau nghe nói anh ấy ở lại Thanh Hoa làm giảng viên, tôi cũng trở thành bác sĩ chính, phẫu thuật xoay vòng. Đến khi nhớ về anh ấy, tôi mới chợt nhận ra, thì ra chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc.
Lời hẹn Thanh Hoa năm đó giống như đóa bồ công anh bị gió thổi tan, nhẹ tênh và chìm vào quên lãng.
"Bác sĩ Tạ." Tiếng của Tiểu Lâm đột ngột vang lên sau lưng tôi. Cậu ấy hơi hoảng hốt kéo vạt áo tôi, bảo: "Bệnh án mới chuyển từ bệnh viện tâm thần đến sáng nay, anh Lê... anh ấy mắc chứng rối loạn đa nhân cách."
Tôi ngây người nhìn cậu ấy, trái tim đột ngột thắt lại. Kiếp trước, anh ấy ba mươi bốn tuổi từ chức ở Thanh Hoa, quay về chưa đầy một năm thì tự sát. Tôi cứ tưởng người ta đồn anh ấy bị bệnh tâm thần là giả, vì lúc tôi đến thăm anh ấy vẫn còn rất ổn. Không ngờ lại là thật.
Lê Tu Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế nói chuyện với không trung. Tôi hít một hơi thật sâu, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lơ lửng của anh ấy.
"Tu Ngôn," tôi khẽ gọi, "Tạ Viễn Trạch đến thăm anh đây."
Cơ thể anh ấy cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt rệu rã, hồi lâu sau mới thốt ra lời thì thầm: "Viễn Trạch?"
Tôi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, siết nhẹ lòng bàn tay anh ấy. Anh ấy đột nhiên như bị thứ gì đó làm bỏng, lập tức rụt tay về. Đỏ mặt từ cổ lên đến tận mang tai, anh ấy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi: "Xin... xin lỗi, đã làm phiền cậu rồi."
Nhìn bộ dạng này của anh ấy, tôi không kìm được mà bật cười. Ngoài tuổi tác ra, anh ấy dường như chẳng thay đổi gì cả, tâm tính vẫn thuần khiết như xưa.
"Cái này sao gọi là phiền? Giờ tôi là bác sĩ, đây là bổn phận của tôi." Tôi dừng một chút, cố giữ giọng điệu thoải mái: "Còn anh, sao lại bị tai nạn xe?"
Anh ấy nhíu chặt mày, không nói nên lời. Đột nhiên, sắc mặt anh ấy bắt đầu trở nên vặn vẹo, giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu. Gân xanh nổi lên trên trán, anh ấy siết chặt lấy tay tôi, trừng mắt nhìn tôi, hốt hoảng hét lên: "Viễn Trạch! Tôi quay lại rồi! Lần này tôi sẽ không để cậu..."
Nửa câu sau kẹt lại nơi cổ họng, anh ấy bỗng nhiên co giật mạnh.
"Bác sĩ Tạ!" Tiểu Lâm kinh hãi hét lên.
Tôi bị Lê Tu Ngôn kéo loạng choạng. Cố đứng vững rồi cùng Tiểu Lâm đè anh ấy lại, sợ anh ấy làm rách vết thương.
"Tiểu Lâm, đi lấy thuốc an thần! Mau!"
Tiểu Lâm chạy vụt ra ngoài. Tôi ra sức đè cánh tay anh ấy lại để trấn an: "Lê Tu Ngôn, anh sao vậy? Bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Nhưng vô ích. Thuốc an thần nhanh chóng được mang đến. Tiểu Lâm còn gọi thêm vài bác sĩ khác. Chúng tôi cùng nhau giữ chặt anh ấy. Sau khi tiêm thuốc, anh ấy cuối cùng không còn vùng vẫy nữa, vô lực dựa vào lòng tôi. Tôi thở dốc, người đầy mồ hôi, không màng đến đau nhức trên cơ thể, vội vàng kiểm tra vết thương của anh ấy. May mắn là xương vừa nối không bị lệch.
Anh ấy nằm trên giường, ý thức dần mờ mịt. Đôi môi khẽ mấp máy như đang nói gì đó. Tôi ghé lại gần mới nghe rõ: "Viễn Trạch, tôi đau khổ quá... cứu tôi với..."
Dứt lời, anh ấy hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
