Xuyên thành kẻ cưỡng đoạt sư tôn đã nhiều năm, ta bỗng nhiên nhìn thấy dòng bình luận
Xuyên thành kẻ đoạt sư tôn đã nhiều năm, ta bỗng nhiên nhìn thấy dòng bình luận.
【 A a a a a! Tên phản diện đáng chết kia, mau buông tha đóa hoa cao lãnh của chúng ta ra! 】
【 Tức chết mất! Tên phản diện ngu xuẩn kia đi chết đi! 】
Ta nhìn sư tôn với thân thể trắng bệch đầy những dấu vết bị hành, chẳng thể hiểu nổi bản thân lấy đâu ra gan chó lớn đến thế.
Đối diện với đôi mắt vừa mở ra đã trở nên sắc lạnh của sư tôn, chân ta nhũn ra, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
"Sư... sư tôn, ta cởi trói cho người ngay đây..."
"Lại muốn tìm cái cớ gì để hành ta?" Thần sắc sư tôn mệt mỏi, trên môi vẫn còn vương dấu răng.
"Ta sẽ không đi, ngươi đừng hòng tìm cớ để phát điên."
Sư tôn mang vẻ mặt như đã nhìn thấu tâm can ta.
Ta: "..."
Thế nhưng, khi ta vì tội nghiệt đã gây ra mà tự tận để "đăng xuất", độc giả lại lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
【 A a a a a! Bạch Ương cái tên này, đến lúc chết rồi còn muốn lấy đi nước mắt của ta! 】
【 Bạch Ương: Ta của tuổi hai trăm cố chấp thành ma, chẳng thể buông tay, vậy nên ta trả người lại cho chính mình của năm hai mươi tuổi. 】
【 Bởi vì Bạch Ương năm hai mươi tuổi, chỉ mong sư tôn được hạnh phúc. 】
【 Khiến người thống khổ là thật, mà yêu người cũng là thật. 】
【 A a a a a! Giết ta đi, đừng dùng ngoại truyện làm dao đâm ta thế này! 】
